Cuộc sống không giống như một chuyến tàu mà ta biết trước điểm đến. Mà ngay cả những chuyến tàu cũng không biết được những gì sẽ xảy ra với nó trên chặng đường đi. Trong hành trình mà không có điểm đến đó. Nhiều khi ta cũng cần phải có một bến đỗ. Trong khi vẫn chưa chọn được bến đỗ cho mình. Thì, những cảm xúc trong bản thân chúng ta vẫn ùa về và mâu thuẫn với nhau. Chúng tôi, chúng ta, bạn, và đối tác... vừa đủ để trải, vừa đủ để cảm nhận.

"Một cái gì đó về tương lai"

Niềm tin nó được tồn tại như là một thứ người ta gọi là hàng hóa xa xỉ nhưng nó có tồn tại không? Câu trả lời chắc chắn có. Và nếu có sự tồn tại đó, thì khó khăn có phải là một thử thách nhỏ cho những niềm tin để xây dựng và để phát triển. Dù sao đi chăng nữa, một tổ chức luôn có tầm nhìn thì sẽ luôn có tầm nhìn và nếu như quyền lực có thể lấn át đi một tương lai tươi sáng hơn hay sự cân bằng có thể được hiện hữu thì sức mạnh vẫn sẽ có và vẫn có một điều gì đó để có thể thay đổi nếu chúng ta có sự tin tưởng tuyệt đối.
Bằng cách trở nên nỗ lực hơn thì một tổ chức, nếu, chúng ta có khả năng làm việc một cách tuyệt đối hay hy sinh vì lợi ích chung thì có lẽ. Sống đúng với bản thân và không chấp nhận cho những điều nghịch lý là cái tốt nhất nên làm, đương nhiên làm và phải làm. Những con người có tầm nhìn xa, đồng thời có khả năng tuyệt đối về lĩnh vực cụ thể chuyên môn, sức mạnh của sự chân thật đến từ sự đồng cảm hay trái tim, sức mạnh của sự dựng xây một điều gì đó đẹp và tốt hơn cả. Lúc đó, luôn có một lối đi tuy hẹp, vẫn có khả năng mở rộng và phát triển.
Sự đấu tranh chung khi mà niềm tin tuyệt đối vào tương lai không còn nằm ở trong một tổ chức mà nó là cả một xã hội nhỏ, một ngôi làng lớn hay thành phố, luôn có những điều ý nghĩa nhất nằm ở trong mỗi con người. Đó chính là niềm tin về những gì có thể thay đổi cho một tương lai tuyệt vời hơn.
airplanemode_active