Coffee Shop và những giấc mơ
Không phải bầu trời nào cũng giống nhau, thi thoảng, có một chút bất ngờ đến từ sau đám mây trắng lững lờ trôi. Những cơn gió xua đi một chút sự "ngông" vì không chịu được sự tự do của nó. Thế thì có làm sao, chẳng liên quan gì đên câu chuyện mà Vicor de meter đang nghĩ. Một cái tên nói lên tất cả, từ sự ngẫu nhiên của thượng đế.
Bên cửa số một góc quán cà phê nhỏ, chỉ có một vài ba cái bàn. Nó đang ngồi mơ mộng về tương lai rằng sẽ phải sở hữu một chuỗi quán cà phê. Không biết con thuyền theo gió sẽ hướng nó đến đâu. Duy nhất có một giấc mơ coffee shop. Quán của nó sẽ mang màu sắc vintage, nó đơn giản một cách đến tuyệt đối. Tuy thế, để đạt được sự đơn giản. Thì phải đạt đến cái độ quá của sự phức tạp. Kiểu như là hư quá thì mới biết ngoan là thế nào. Chứ còn ngoan quá thì lại chẳng biết gì.
- Mày lại định làm lại shop à?
- Ừ.
- Tao thấy có lẽ không ăn thua đâu.
- Kệ. Cuộc đời là một canh bạc với những phép thử. Nhưng tao không nghĩ là tao sẽ đánh bạc.
- Thế mày tính sao.
- Tao sẽ tạo ra một chuẩn mực duy nhất. Một cái mà sẽ chẳng ở đâu có thể bắt chiếc được.
- Mày có hâm không. Làm gì mà có cái gì mà không cover lại được.
- Tao không biết. Ishang turtal, mày thử nói xem. Nếu mà bản thân mình không lao vào những cái mà mình muốn. Thì định nghĩa về giá trị cuộc sống của mày là cái thứ gì chứ.
Im lặng......
Một buổi chiều buông xuống, hoàng hôn đẹp nhưng thậy buồn. Có thể cảm giác về tương lai hay hy vọng quá mong manh. Vicor nhẹ nhàng đặt mình xuống ghế băng chạy dài, nó cỏm thấy sự can đảm và dũng cảm trong nó dường như không tồn tại. Mà nếu có thì nó cũng chưa hiểu được nó đang ở trạng thái nào...
Bên cửa số một góc quán cà phê nhỏ, chỉ có một vài ba cái bàn. Nó đang ngồi mơ mộng về tương lai rằng sẽ phải sở hữu một chuỗi quán cà phê. Không biết con thuyền theo gió sẽ hướng nó đến đâu. Duy nhất có một giấc mơ coffee shop. Quán của nó sẽ mang màu sắc vintage, nó đơn giản một cách đến tuyệt đối. Tuy thế, để đạt được sự đơn giản. Thì phải đạt đến cái độ quá của sự phức tạp. Kiểu như là hư quá thì mới biết ngoan là thế nào. Chứ còn ngoan quá thì lại chẳng biết gì.
- Mày lại định làm lại shop à?
- Ừ.
- Tao thấy có lẽ không ăn thua đâu.
- Kệ. Cuộc đời là một canh bạc với những phép thử. Nhưng tao không nghĩ là tao sẽ đánh bạc.
- Thế mày tính sao.
- Tao sẽ tạo ra một chuẩn mực duy nhất. Một cái mà sẽ chẳng ở đâu có thể bắt chiếc được.
- Mày có hâm không. Làm gì mà có cái gì mà không cover lại được.
- Tao không biết. Ishang turtal, mày thử nói xem. Nếu mà bản thân mình không lao vào những cái mà mình muốn. Thì định nghĩa về giá trị cuộc sống của mày là cái thứ gì chứ.
Im lặng......
Một buổi chiều buông xuống, hoàng hôn đẹp nhưng thậy buồn. Có thể cảm giác về tương lai hay hy vọng quá mong manh. Vicor nhẹ nhàng đặt mình xuống ghế băng chạy dài, nó cỏm thấy sự can đảm và dũng cảm trong nó dường như không tồn tại. Mà nếu có thì nó cũng chưa hiểu được nó đang ở trạng thái nào...