Môi trường làm việc hay tự do cá nhân???
Lẽ thường ai cũng phải làm việc để tồn tại.
Điều đó là đương nhiên. Bởi vì ngoài không khí là thứ miễn phí và thực sự là thứ
tạm thời là tốt thì ngoài ra bây giờ còn có cái gì là không có một cái giá. Cái giá đó được quy định
bằng “We trust in God” hay “Socialist
Republic of Viet Nam” … Cho dù là cái gì đi chăng nữa
thì nhiều khi chúng ta cũng phải đau đầu vì nó.
Nhưng đơn giản như vậy thì chẳng có chuyện
gì đẻ mà nói để mà suy xét. Bản thể của một sinh vật sinh ra trước hết là do sự
biến đổi sinh học của nó để sống. Môi trường mà nó sinh ra từ ban đầu có lẽ là
một phần tất định cuộc sống của nó. Nhưng có gì có thể khác đi.
Trong một ngày, để tồn tại ít nhất thì phải
có gì đó dung nạp vào cơ thể. Một cái gì đó… Nó có thể là bất cứ cái gì. Nhưng
điều ấy đã trở nên quá đơn giản. Bây giờ mọi thứ đã trở nên phức tạp nhiều rồi.
Nó đâu có chỉ biết ăn với uống. Nó còn biết giải trí và thỏa mãn những nhu cầu
khác nữa chứ.
Thế nên nó phải làm việc. Nó làm việc không
phải vì ăn với uống. Nó làm việc vì những thứ nó chưa đạt tới và những thứ nó
ham muốn, nó cần phải được thỏa mãn. Nhưng điều quan trọng là nó thích tự do.
Muốn làm gì thì làm. Nó có thể làm một
cách thích thú và lao vào nó nhưng một trò chơi. Như một thứ mà nó rất nghiền
và có lẽ không thể dứt ra được.
Đó, nó nghĩ vậy. môi trường làm việc có lẽ
là cái nôi êm ái của nó. Nó có thể phát triển sự tự do cá nhân theo nhiều chiều
mà không phải bó buộc trong bất cứ hoàn cảnh nào. Giả như nó có thể làm những
thứ thật sự tuyệt vời. Điều đó khiến nó thôi thúc bản thân nhiều hơn. Không phải
là vì ai khác mà vì chính bản thân. Chính thực thể mà nó tự lừa dối rằng những
thứ ngọt ngào nhất là phải tự kỷ một cách tuyệt đối. Một thứ mà nó tâm đắc. Một
thứ mà nó có thể phát triển, đam mê và hướng tới. Một sở thích, một sở trường,
một khả năng, một cơ hội, một niềm đam mê, một kỹ năng, một sự hiểu biết…
Góc
quán, 10 giờ
Thưa người một chút nhưng đủ ấm. Thực sự là
đủ ấm. Nó ít nhưng không phải là lạnh. Thừ âm nhạc vang lên nhè nhẹ. Không ồn
ào nhưng đủ để sự tĩnh tâm bỏ qua những lo toan của cuộc sống. Chất cà phê
không phải là nó đặc biệt mà nó tự trở nên đặc biệt trong một khoảnh khắc..
Bên cạnh đó là một vài chiếc bàn, một nhóm
nhà phảt triển đang triển khai những dự án mới. Nhưng dự án mà nó khiến cho cuộc
sống trở nên dễ dàng hơn. Thực sự phải dễ dàng hơn. Nơi đó, con người có thể
làm việc một cách hào hứng và đầy nhiệt huyết.
Cuối cùng, sự kết thúc không phải là vươn tới
một điểm nào đấy. Mà nó chính là sự tự do cá nhân tuyệt đối. Nó tồn tại như
chính nó phải thế không thể nào thay đổi.