Vẫn quán cà phê ấy, nó đơn giản đến mức mà một chút phức tạp cũng chẳng có gì ảnh hưởng đến được nó. Mà đã đơn giản rồi thì làm sao phức tạp ảnh hưởng gì được cơ chứ. Không phải là luận lý hay lý luận nhưng thực sự là như vậy.
Sau một số giờ làm việc căng thẳng, hay quá căng thẳng đi chăng nữa. Thì, ai đó cũng phải có nơi để về. Thế mà cảm giác mệt mỏi vẫn bao trùm. Nhiều khi sự nỗ lực của chính bản thân cũng không hẳn là cái gì trừu tượng cho lắm. Nó, cái sự đơn giản ấy vẫn quanh quẩn đến kỳ lạ và chẳng ai có thể hiểu được vì sao.
Quán ấy chỉ có một thằng chủ quán. Thằng đấy đâu có phải già, nhưng cũng chẳng trẻ. Chỉ nhớn nhác một chút già dặn của phong cách nhưng biểu hiện lại quá là non nớt. Hắn pha cà phê chẳng cừ lắm. Chỉ là hắn thích thế. Một quán cà phê nhỏ. Có người qua lại và hắn pha cà phê mà chẳng giống ai. Cái gu, không phải là sự hoàn toàn tuyệt đối. Mà là “hót hay”. Thế giới bây giờ là thế. Truyền thông trở nên thống trị trong mọi hoạt động. Không phải là điều tốt nhất. Mà cái điều hót hay nhất…

Quán đấy, chỉ vài bức tranh hắn tự làm. Không có một chút kỹ thuật nào. Tất cả chỉ là sự đơn giản và tiêu chuẩn của một con người. Không phải là tiêu chuẩn tuyệt đối mà là tiêu chuẩn của dựa trên sự hiểu biết, khả năng và kỳ vọng. Sự vươn lên để đạt được một giấc mơ mà dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Như một ngọn lửa đang âm ỉ cháy giữa trời mưa lâm thâm nhưng vẫn cháy vậy.
airplanemode_active