Không phải lúc nào mà bạn cũng có cảm hứng với một bài hát. Bài phút cuối này tôi thấy rất thích. Đã mấy lần đi hát với bạn bè tôi đã cố gắng thử nhưng không ăn thua. Giọng Bằng Kiều bao giờ cũng sâu lắng và cao chót vót. Tôi theo không nổi.


Chỉ còn gần em một giây phút thôi
Một giây nữa thôi là xa nhau rồi
Nguời theo cánh chim về vui với đời
Để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi
Núi đồi lồng lộng chiều mưa nhớ ai
Biển xanh vẫn xanh nguời đi sao đành
Để trong giấc mơ hồn anh thẫn thờ
Em ơi bao giờ nhớ thương này vơi

Biết chi một đêm tha thiết chi một đêm rồi xa nhau nghìn trùng
Lệ này cho anh hay lệ này cho em khi mộng uớc không thành
Ngày buồn còn bao lâu hay muôn đời nuối tiếc đêm cuối cùng
bên nhau
biết em sẽ buồn vì thuyền anh sẽ rời bến
biết em sẽ buồn vì mình chẳng có ngày mai
Nếu ngày nào tình ta đã phai
Ngày vui của em cùng ai trên đời
Là hôm tiễn anh về nơi cuối trời
Em ơi bao giờ nhớ thương này nguôi

Mặc dù là như vậy. Tôi vẫn thích nhất đoạn ngân... Nếu ngày nào tình ta đã... phai ở phút 4.15. Cái đoạn ấy phải có một hơi cực dài mới phiêu được như thế.

Một số tuyệt kỹ trong âm nhạc như ngân và rung thì tôi cũng không biết làm thế nào được. Tôi cũng chỉ biết là cố gắng hát theo và cảm hứng được xây dựng từ những bài hát đó mà thôi.
airplanemode_active